Kỉ niệm tuổi học trò

Đã 2 năm kể từ ngày mình học cấp 3, dù vậy nhưng đó là khoảng thời gian mà mình cảm thấy vui vẻ nhất trong cuộc đời học trò , bởi mình đã có bao kỉ niệm, vui, buồn đều có cả.
Mình
còn nhớ buổi đầu tiên vào lớp mình thấy các bạn đều lạ quá, trông ai
cũng như những nhà bác học, “chắc họ chỉ biết học thôi, khó chơi
lắm”_mình nghĩ vậy .
Nhưng rồi sau một thời gian ngắn mình ngày càng hiểu họ hơn. Mình thấy
sung sướng biết bao khi có những người bạn vui tính, những bạn gái hiền
dịu, những bạn rất tinh nghịch và cả những người rất ít nói ( trông thế
thôi nhưng có người khi quen rồi cũng nói nhiều lắm) . Với những người bạn như vậy, mình đã có bao kỉ niệm đáng nhớ.
Còn
nhớ hồi lớp 10, lần đầu tiên lớp mình đi chơi với nhiều người như vậy
là hồi 20/11, vào các nhà cô giáo mà chẳng ai có nhà cả, thế là cả bọn
đi ra đê chơi. Ra đến đê, chúng mình xuống chân đê ngồi chơi, mọi người
nghĩ ra trò đi lấy củi về nhóm lửa cho ấm (bởi hôm ấy cũng đang rét mà)
và để nướng khoai nữa, thế là mấy bạn trai xung phong đi kiếm củi, thực
ra các ông toàn đi sang bên kia bãi ngô ở đó để lấy trộm củi của người
ta , để rồi bị người ta phát hiện ra và xuất hiện 1 người đàn ông cầm theo cây gậy đuổi các bạn chạy mất dép. Bọn mình ở bên này nhìn thấy cũng phải chạy thật nhanh ,
vác cả xe đạp để chạy lên trên đê, lúc trước đưa xe xuống thì lâu mà
bây giờ vác lên nhanh thế, các bạn gái sao khỏe thế vác chạy phăm phăm.
Kìa! Ông ta đã đuổi tới nơi rồi, nhưng may mà có mấy bạn gái đi cùng
nên ông ấy cũng tha cho mấy cậu con trai. Hết hồn, tí nữa thì cả bọn bị
tóm, thế nhưng mà chúng mình lại được 1 trận cười đau bụng, quả là bọn
con trai lớp mình nghịch thật . Tuy vậy con gái cũng chẳng kém đâu nha, nhiều lần họ cũng nghịch lắm đó( việc này để nói sau).
Kể từ đó mình cảm thấy lớp cấp 3 vui hơn lớp cấp 2 bao nhiêu và mình rất yêu lớp mình. Và kế
tiếp đó là những lần đội bóng lớp mình đi đá tập với nhau ( lớp mình
yêu bóng đá lắm đó, cả trai lẫn gái luôn) mỗi lần đá bóng bọn mình lại
được những trận cười đến đau cả bụng ( bởi trên sân luôn có những tình huống ngộ nghĩnh trẻ thơ).
Ở
lớp 10, lớp mình còn có vài lần tổ chức đi chơi theo nhóm nữa, đáng nhớ
nhất là hồi Tết năm đó. Chúng mình đi chúc Tết các cô giáo (Văn, Toán)
nhưng chỉ có cô giáo Toán ở nhà, sau khi chúc Tết cô giáo Toán xong thì
chúng mình vào nhà mấy bạn nữa để chúc Tết. Cuối cùng, đến buổi chiều,
chúng mình dừng chân tại nhà bạn Minh(nữ) và các bạn đề xuất thuê phim
ma về nhà bạn Minh xem. Trước khi xem các bạn đóng hết cửa lại để cho
không khí có vẻ giống buổi tối thì xem phim ma mới thú vị chứ. Bộ phim
“Ma cây” bắt đầu. Phim này công nhận rùng rợn thật ,
trong suốt bộ phim các bạn nữ bộc lộ năng khiếu hét của các bạn, người
thì run cầm cập, người thì ôm chặt chiếc ghế( vì sợ ma bắt đi), đến khi
bộ phim kết thúc thì bỗng có tiếng mở cửa, đây là lúc mà các bạn hét to
nhất và mình cũng sợ hết hồn, hóa ra là bố bạn Minh mở cửa .
Trời ơi, may mà xem phim vào ban ngày mới mà về nhà chứ xem vào buổi
tối thì ai dám ra ngoài. Mình thấy hôm ấy cũng vui thật đấy, nhìn các
bạn xem phim ma thật thú vị.
Nhưng mình có 1 kỉ niệm rất buồn ,
đó là hôm lớp mình bị loại khỏi giải bóng đá của trường. Hôm ấy, lớp
mình đá lượt trận áp chót vòng bảng gặp A9, trước đó lớp mình là đội
bóng bất bại trong vòng bảng, các thành viên của cả 2 đội đều có vẻ rất
mệt mỏi, tuy nhiên lớp mình là đội có lợi thế nhất để vào bán kết. Lợi
thế đó được cụ thể bằng bàn thắng của Quân( cầu thủ ghi nhiều bàn thắng
nhất cho đội mình), lớp mình dẫn trước 1-0. Tuy nhiên chỉ sau khoảng 10
phút, đội bạn đã có bàn thắng cân bằng thế trận, đó là bàn thua mà lỗi
rất lớn thuộc về sự thiếu tập trung của hàng phòng ngự. Sang hiệp 2, 2
đội chơi rất cân bằng, nhưng cũng lại xuất phát từ 1 lỗi hiếm hoi của
thủ thành của đội mình, từ pha đá phạt không có gì là nguy hiểm thủ môn
đã để bóng lọt vào lưới. Như vậy, đội bạn đã dẫn trước 2-1, thời gian
không còn nhiều đội mình đã cố dồn ép đối thủ để tìm kiếm bàn gỡ hòa
nhưng trước sự chống đỡ quyết liệt của đội bạn đội mình đã chịu thất
thủ 2-1. Và cơ hội vào bán kết của lớp mình đã hết .
Các thành viên của đội đều rất buồn có lúc ta đã bước 1 chân vào bán
kết nhưng cơ hội bị tuột mất quá nhanh. Mình là một thành viên của đội
bóng cũng rất buồn, khi về đến nhà mình đã suýt khóc , mình còn chưa thể hiểu nổi tại sao đội mình lại bị loại( thật đáng tiếc). Đây là kỉ niệm buồn nhất của mình ở lớp 10.
Đó
là 3 kỉ niệm mà mình thấy ấn tượng nhất hồi lớp 10. Còn lên lớp 11 thì
có nhiều kỉ niệm còn hay hơn nữa cơ. Mình nhớ hồi đầu năm lớp 11 lớp
mình tổ chức 1 buổi liên hoan, đó là buổi liên hoan đầu tiên của lớp và
cũng là buổi liên hoan đông nhất từ trước đến nay. Hôm đó, các bạn ăn
thì ít mà uống thì nhiều, mấy bạn gái còn thích uống nhiều hơn cả các
bạn nam, nhất là Hằng Ngân, bạn ấy là còn bảo mọi người góp tiền mua
thêm bia. Mình cũng uống nhiều, ,mà
sao hôm đó mình máu thế, uống đến nỗi 1 lúc sau phải nằm luôn, mệt thế
( say bia rồi), lớp mình cũng có rất nhiều nạn nhân như vậy. Trời, ai
mà nhìn vào chắc họ sẽ nghĩ rằng đây là động lắc mất. Nhiều người bị
say bia, nhất là các bạn gái, họ có những hành động rất kì quặc, mình
cũng thấy buồn cười. Tuy nhiên có nhiều người lại vẫn hat karaoke rất
nhiệt tình, họ hát mà không biết trời đất thế nào cả. Hôm đó, phải đến
4h chiều, lớp mình mới về được và ai cũng thấy mệt mỏi, nhiều người
chắc đã chừa không uống bia nữa nhưng chủ yếu mọi người vẫn thấy buổi
liên hoan đó vui thật. Sau buổi lên hoan đó, chúng mình còn có 1 buổi
liên hoan nữa vào ngày 19/11, hôm ấy lớp mình đi ít quá, nhưng vẫn rất
sôi nổi, các bạn không uống nhiều như buổi trước, tuy nhiên họ lại hát
cực kỳ say mê, hát từ trưa đến lúc xế chiều luôn, ghê thật. Phải nói
các bạn cũng khỏe thật đấy, kiểu này lớp mình phải có buổi tổ chức
giọng hát opera xuất sắc nhất mất.
Lớp
11, lớp mình đã tham gia vào cuộc thi khiêu vũ thể thao, đội khiêu vũ
của lớp có 5 đôi nhảy trong đó có mình( thành viên nam không thể thiếu
trong đội ).
Suốt từ tháng 10 đến giữa tháng 2, đội đã luyện tập khá hăng say nhưng
nghiêm túc thì chưa bởi vì hẹn mọi người 2h đến nhà Hiếu tập thì phải
đến 3h mới tập trung đầy đủ và đến 4h mới tập (
bởi cá bạn còn phải buôn dưa lê 1 lúc mới tập được). Phải đến tuần cuối
cùng, khi sắp thi thì cả đội mới tập rất nghiêm túc. Đến buổi thi, đội
mình rất hồi hộp, các hôm khác mọi người đều rất vui tươi mà đến hôm
nay mọi người căng thẳng quá, ngay cả đến Thu_ người luôn tươi cười
trong mỗi buổi tập_ại không thể cười được lúc thi. Hôm đó, Hưng lại còn
để quên mất 1 chiếc cà vạt ở nhà thế là cả đội phải cuống cuồng đi tìm
chiếc cà vạt thay thế, may mà mượn được 1 chiếc của thầy giáo không thì
nguy (
vì thi khiêu vũ trang phục là yếu tố rất quan trọng). Tuy nhiên lớp
mình vẫn bị trừ mất 2 điểm do lỗi trang phục, đội mình vẫn còn bị mắc
một số lỗi khi nhảy nhưng vẫn tạo ấn tượng tốt trong lòng khán giả,
tiếc rằng hôm đó không thể quay lại cảnh đội mình thi. Ngoài ra đến
ngày 26/3, đôi của mình lại được chon đi để thi “ đôi nhảy đẹp toàn
trường”, đôi mình đã rất cố gắng tập để thi nhưng đến buổi thi do một
sự không ăn ý giữa 2 người mà đôi mình đã để tuột mất giải , mình thấy khá buồn vì cả lớp mình cũng không được giải, tiếc wá .
Lớp mình rất thích
đi tham quan nhưng nhà trường lại không tổ chức thế là lớp mình đành
phải tự tổ chức đi thôi và lớp mình đã quyết định đi Thiên Sơn-Suối Ngà .
Gần như toàn bộ lớp mình đã đi và thiếu chút nữa lớp mình không thể đi
bởi vì thuê xe muộn quá. Được đi tham quan các bạn tha hồ mà chơi, đặc
biệt mọi người cực kỳ thích chụp ảnh để lấy làm kỉ niệm riêng mình cũng
có vài kiểu. Đến giữa trưa, cả lớp đã phải thưởng thức một bữa ăn cực
chán, bữa ăn không hề đủ no với phương châm “ai nhanh tay người đó ăn”,
điều đó làm ai cũng đói trong khi đoạn đường phía trước thì còn khá
dài. Nhưng chúng ta vẫn phải đi tiếp, may mà phong cảnh ở đây cũng đẹp
nên chúng mình quên đi cái đói, cứ đi phăm phăm mệt lại nghỉ. Thú vị
nhất là lúc mấy bạn lớp mình cùng chơi đạp vịt ở dưới hồ ở địa điểm
tham quan. Lúc đầu, cảnh vui chơi rất yên bình, bỗng nhiên cả nhóm nảy
ra ý định té nước lên thuyền của Hiếu và Thùy Linh. Khổ thân 2 bạn bị
đến 9 chiếc thuyền bao vây, làm sao chịu nổi chứ và chẳng mấy chốc 2
bạn đã ướt như chuột lột .
Không kém cạnh thuyền của Hiếu chống trả lại rất quyết liệt nhưng chẳng
thấm tháp vào đâu so với hậu quả mà 2 bạn phải gánh chịu.Tấn công
thuyền của Hiếu chưa đã, các thuyền còn lại quay sang tấn công nhau
không biết mệt mỏi. Ô kìa, hầu như các bạn đã cởi hết áo phao, họ không
biết nguy hiểm là gì ( bởi hồ sâu 10m đấy) dường như họ chỉ để ý xem
đối phương ướt nhiều hay ít để té. Không những thế, Hải Anh và Hằng
Ngân còn nhảy từ thuyền nọ sang thuyền kia như chỗ không người ,
đúng là “liều mình như chẳng có”, điều đó làm cho họ ngày càng có nhiều
nạn nhân hơn và các nạn nhân trông thật thê thảm, chẳng có chỗ nào mà
họ hông bị ướt cả( tội nghiệp). Các bạn vẫn chưa để ý đấy thôi, lớp
trưởng đã rất khôn khéo thu vào 1 góc để truyện trò với Quỳnh Hằng ở
trên thuyền của mình và tránh được cuộc chiến. Chẳng bao lâu, 2 người
đã bị phát hiện, họ đã bị các thuyền khác bao vây và kết cục của họ
chẳng khác gì 2 bạn Hiếu và Thùy Linh .
Sau trận chiến, không 1 ai mà không bị ướt sũng, với nụ cười trên môi
mọi người trở về bờ. Chứng kiến được trận chiến đó, cô giáo chủ nhiệm
lớp mình đã có trận cười sảng khoái .
Sau đó, các bạn đã rủ nhau đi lội suối và chụp ảnh, mấy cậu con trai
còn nổi hứng cởi áo ra để chụp ảnh nhưng có ai trông đầy đặn đâu, các
cậu ai cũng có 1 bộ lưỡi liềm dắt quanh người, trông thảm wá .
Riêng mình, mình cũng thấy vui nhưng mình còn 1 việc cần phải làm là
khám phá hết nơi này. Mình cùng vài người bạn nữa đã đi leo núi ở khu
1(sáng mình đã đi khu 2 rồi mà). Bọn mình phải đối mặt biết bao hiểm
nguy, có lần mình đã xuýt ngã, may nhờ có các bạn giúp, chúng mình đã phải trèo đèo lội suối mong đến được Cổng Trời ,
có những lúc chúng mình tưởng chừng đã bị lạc đường, may nhờ có vỏ bánh
kẹo đã giúp chúng mình biết được đường đi đã có người đặt chân tới.Cuối
cùng, chúng mình đã tới đích
nhưng nhìn quanh ai cũng đói và mệt, chúng mình đã bỏ hết lương thực
nước uống mang theo, chia nhau ăn để lấy sức còn về. Và nhóm mình đã
trở về nơi tập trung, cả lớp chỉ việc đợi xe đến đón, kết thúc chuyến
đi tham quan vui vẻ. Sau chuyến đi, mình thấy quý tình bạn biết bao,
mình hiểu rằng bạn bè luôn sát cánh bên ta, giúp đỡ ta khó khăn và thử
thách.
Trên
đây là những kỉ niệm không thể nào quên của tuổi học trò với bao vui
buồn. Nhưng đó mới chỉ là lớp 10 và 11, mình còn cả lớp 12 ở phía
trước, sẽ có nhiều thử thách hơn dành cho mình, mình tin rằng với những
người bạn luôn bên mình thì mình sẽ có thể vượt lên trên hết để vươn
tới thành công .
Chỉ còn 1 năm nữa mình sẽ phải rời xa các bạn nhưng mình sẽ tận dụng
thời gian để có được những kỉ niệm thật đẹp_kỉ niệm tuổi học trò .
Tác giả: Lưu Hồ Trung
|